Đấu tranh, phản bác quan điểm sai trái, thù địch
Đăng ngày: 29/12/2025 - Lượt xem: 16
PHẢN BÁC LUẬN ĐIỂM NGỤY BIỆN “ĐÒI BỎ ĐIỀU 4 HIẾN PHÁP ĐỂ GIẢI PHÓNG SỨC DÂN”

Trong thời gian gần đây, trên các trang mạng xã hội, các thế lực thù địch, phản động và cơ hội chính trị liên tục tung ra luận điệu đòi xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, với chiêu bài mị dân rằng đó là con đường để “giải phóng sức dân”, “mở đường cho dân chủ, phát triển đất nước”. Thoạt nghe, luận điểm này có vẻ đánh trúng tâm lý mong muốn đổi mới, phát triển của một bộ phận người dân. Tuy nhiên, nếu nhìn nhận một cách toàn diện, khoa học và lịch sử, có thể khẳng định đây là một sự ngụy biện tinh vi, xuyên tạc bản chất của Điều 4 Hiến pháp, đồng thời che giấu âm mưu chính trị nguy hiểm nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, tiến tới làm suy yếu nền tảng chính trị của chế độ.

Trước hết, cần khẳng định rõ rằng Điều 4 Hiến pháp không phải là rào cản đối với quyền làm chủ của Nhân dân, càng không phải là lực cản của sự phát triển đất nước. Ngược lại, Điều 4 là sự hiến định hóa vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam - lực lượng duy nhất đã lãnh đạo cách mạng Việt Nam giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước và đưa Nhân dân đi theo con đường xã hội chủ nghĩa. Việc Hiến pháp ghi nhận vai trò này không phải là sự áp đặt chủ quan, mà là kết quả của lịch sử, của sự lựa chọn tất yếu của dân tộc Việt Nam qua đấu tranh cách mạng lâu dài, gian khổ.

Luận điệu cho rằng “bỏ Điều 4 thì sức dân mới được giải phóng” đã cố tình đánh tráo khái niệm giữa vai trò lãnh đạo của Đảng với quyền làm chủ của Nhân dân. Trên thực tế, Đảng Cộng sản Việt Nam không đứng ngoài hay đứng trên Nhân dân, mà là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đại biểu trung thành cho lợi ích của Nhân dân lao động và của cả dân tộc. Mọi đường lối, chủ trương của Đảng đều xuất phát từ lợi ích của Nhân dân, lấy Nhân dân làm trung tâm, lấy hạnh phúc của Nhân dân làm mục tiêu phấn đấu. Do đó, nói rằng sự lãnh đạo của Đảng kìm hãm “sức dân” là một sự xuyên tạc trắng trợn, phủ nhận mối quan hệ máu thịt giữa Đảng và Nhân dân.

Thực tiễn cách mạng Việt Nam đã chứng minh hùng hồn rằng chính dưới sự lãnh đạo của Đảng, sức dân mới được khơi dậy, tập hợp và phát huy cao độ. Từ Cách mạng Tháng Tám năm 1945, hai cuộc kháng chiến chống thực dân, đế quốc, đến công cuộc đổi mới và hội nhập quốc tế hiện nay, mọi thắng lợi của dân tộc đều gắn liền với sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng. Nếu không có vai trò lãnh đạo thống nhất ấy, sức dân sẽ bị phân tán, xã hội sẽ rơi vào tình trạng đa nguyên chính trị đối đầu, xung đột lợi ích, thậm chí hỗn loạn - điều mà lịch sử nhiều quốc gia trên thế giới đã và đang phải trả giá đắt.

Một điểm ngụy biện khác trong luận điệu đòi bỏ Điều 4 là đồng nhất đa đảng với dân chủ và độc đảng với độc tài. Đây là cách suy luận giản đơn, phiến diện và không có cơ sở khoa học. Dân chủ không được đo bằng số lượng đảng phái, mà được đánh giá bằng mức độ bảo đảm quyền con người, quyền công dân, bằng hiệu quả quản lý xã hội và khả năng mang lại cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho Nhân dân. Ở Việt Nam, quyền làm chủ của Nhân dân được thể hiện thông qua Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, thông qua bầu cử, giám sát, phản biện xã hội, thông qua Mặt trận Tổ quốc và các tổ chức chính trị - xã hội. Đảng lãnh đạo nhưng chịu sự giám sát của Nhân dân, hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật, chứ không đứng ngoài hay đứng trên pháp luật như các thế lực thù địch cố tình rêu rao.

Cần thấy rõ rằng, mục tiêu thực sự của việc đòi bỏ Điều 4 không phải là “giải phóng sức dân”, mà là xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, tiến tới thay đổi chế độ chính trị ở Việt Nam theo quỹ đạo của các thế lực bên ngoài. Khi vai trò lãnh đạo thống nhất bị phủ nhận, xã hội sẽ mất phương hướng, các thế lực cơ hội sẽ tranh giành quyền lực, và người chịu thiệt thòi cuối cùng không ai khác chính là Nhân dân. Lịch sử thế giới đã cho thấy, không ít quốc gia sau khi từ bỏ vai trò lãnh đạo của một đảng cách mạng đã rơi vào bất ổn kéo dài, kinh tế suy sụp, đời sống Nhân dân lầm than, chủ quyền quốc gia bị xâm phạm.

Từ những phân tích trên, có thể khẳng định rằng luận điệu “đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp để giải phóng sức dân” là một sự ngụy biện có chủ ý, mang tính chính trị phản động, nhằm đánh lừa nhận thức, gây hoài nghi trong xã hội, từng bước làm suy yếu niềm tin của Nhân dân đối với Đảng và chế độ. Việc kiên định Điều 4 Hiến pháp không phải là bảo thủ, mà là sự lựa chọn có cơ sở lý luận, thực tiễn và lịch sử; đồng thời là điều kiện tiên quyết để giữ vững ổn định chính trị, phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, bảo đảm cho đất nước phát triển bền vững.

Trong bối cảnh hiện nay, mỗi cán bộ, đảng viên và mỗi người dân cần tỉnh táo nhận diện, kiên quyết đấu tranh phản bác các luận điệu sai trái, thù địch; đồng thời tiếp tục xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh, nâng cao hiệu lực, hiệu quả quản lý của Nhà nước, thực sự phát huy quyền làm chủ của Nhân dân. Chỉ có như vậy, “sức dân” mới được giải phóng đúng nghĩa - không phải bằng việc phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng, mà bằng việc làm cho Đảng ngày càng vững mạnh, xứng đáng với niềm tin của Nhân dân.

Khúc Văn Ba – Công an xã Ngự Thiên

Tin liên quan