Ngày 5/9/2025 – một ngày đặc biệt khi cả nước nô nức khai giảng năm học mới và cũng là dịp kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống ngành Giáo dục, Tổng Bí thư Tô Lâm đã có bài phát biểu quan trọng, đánh dấu bước chuyển mình mạnh mẽ của tư duy giáo dục Việt Nam. Câu nói được nhấn mạnh: “Không áp đặt những chuẩn mực cũ cho một nền giáo dục hiện đại” – không chỉ là một khẩu hiệu, mà là lời khẳng định đầy quyết tâm về con đường đổi mới, kiến tạo tương lai.
Ấy vậy mà, ngay sau đó, Nguyễn Văn Đài – kẻ khoác áo “nhà dân chủ” nhưng thực chất là đối tượng chống phá, đã vội vàng đăng tải một video dàn dựng bằng trí tuệ nhân tạo lên mạng xã hội, xuyên tạc rằng phát biểu của đồng chí Tổng Bí thư. Luận điệu ấy vừa nhạt nhẽo, vừa trơ trẽn, và càng cho thấy sự đối lập rõ rệt giữa một bên là khát vọng kiến tạo của dân tộc, một bên là sự thù hằn mù quáng.
Trải qua hành trình 80 năm, giáo dục Việt Nam đã viết nên kỳ tích. Thử hỏi: nếu như nền giáo dục Việt Nam chỉ là “cỗ máy sản xuất thần dân ngoan ngoãn” như Đài xuyên tạc, thì làm sao chúng ta có thể xoá mù chữ cho hàng chục triệu người chỉ trong vài thập kỷ sau Cách mạng Tháng Tám? Làm sao có thể đào tạo những thế hệ trí thức, bác sĩ, kỹ sư, nhà khoa học đang gánh vác sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa hôm nay? Làm sao Việt Nam có thể có học sinh đoạt giải quốc tế, trí thức trẻ làm việc ở những viện nghiên cứu hàng đầu, doanh nhân góp mặt trong những tập đoàn toàn cầu?
80 năm qua, mỗi bước đi của dân tộc đều có dấu ấn của giáo dục. Từ chiến dịch Bình dân học vụ năm 1945 – khi hơn 95% dân số mù chữ – cho đến ngày nay, khi tỷ lệ biết chữ của thanh niên Việt Nam đạt trên 97%. Từ những lớp học tranh tre nứa lá trong kháng chiến đến những giảng đường đại học hiện đại, thư viện số, phòng thí nghiệm công nghệ cao. Đó là cả một hành trình dài, chứng minh sức mạnh của một nền giáo dục vì dân, do dân và cho dân.
Tổng Bí thư Tô Lâm nhấn mạnh không áp dụng những chuẩn mực cũ vào trong giáo dục. Điều này cho thấy Đảng và Nhà nước đã xác định tầm nhìn đổi mới cho giáo dục đảm bảo nhân văn và phù hợp với xu thế hội nhập. Trong bài phát biểu, Tổng Bí thư đã nhắc đến nhiều định hướng chiến lược: miễn học phí từ mầm non đến hết phổ thông, xây dựng 100 trường nội trú ở 248 xã biên giới, thúc đẩy chuyển đổi số, ứng dụng trí tuệ nhân tạo trong giảng dạy, hình thành đại học và cơ sở nghề ngang tầm khu vực, chú trọng dinh dưỡng và sức khỏe học đường… Những chính sách ấy đâu phải “khẩu hiệu suông”? Đó là sự chăm lo thiết thực cho từng em nhỏ, là cánh cửa mở ra cơ hội bình đẳng để con em nông dân, công nhân, đồng bào miền núi, hải đảo được học tập và phát triển. “Không áp đặt những chuẩn mực cũ” - nghĩa là không giữ lối mòn dạy chữ để thi cử, mà là dạy để sáng tạo, để làm chủ tri thức, công nghệ, để phát triển bản thân và góp phần xây dựng đất nước. Đó là chuẩn mực mới của một nền giáo dục hiện đại: chất lượng, công bằng, hội nhập và hiệu quả.
Nguyễn Văn Đài lớn tiếng đòi “tự do tư tưởng”, nhưng thử hỏi: tự do nào? Tự do để gieo rắc hận thù, kích động chống phá, phủ nhận mọi giá trị của đất nước? Tự do ấy không phải là tự do học thuật. Tự do học thuật ở Việt Nam gắn liền với trách nhiệm công dân, với khát vọng xây dựng Tổ quốc hùng cường. Nó khuyến khích sáng tạo trong khuôn khổ của một xã hội nhân văn, chứ không dung túng cho sự phá hoại.
Chính Tổng Bí thư đã khẳng định: “Học để làm chủ tri thức và công nghệ, học để phát triển bản thân và góp phần xây dựng đất nước hùng cường, thịnh vượng.” Đây là triết lý sâu sắc, vượt xa những luận điệu sáo rỗng của những kẻ chỉ biết lợi dụng hai chữ “tự do” để chống phá đất nước.
Nhìn vào những lớp học rộn ràng trong ngày khai giảng, vào ánh mắt háo hức của hàng triệu học sinh, sinh viên trên khắp mọi miền, chúng ta thấy rõ: giáo dục Việt Nam không hề tăm tối như những gì Nguyễn Văn Đài cố tình vẽ ra. Ngược lại, nó đang thắp sáng niềm tin và khát vọng của cả dân tộc. Mỗi tiếng trống khai trường không chỉ báo hiệu một năm học mới, mà còn là lời khẳng định sức sống mãnh liệt của nền giáo dục cách mạng. Đó là nền giáo dục đã đi cùng dân tộc suốt 80 năm qua, từ những ngày đầu giành độc lập đến công cuộc hội nhập quốc tế hôm nay. Đó là nền giáo dục đặt con người ở trung tâm, coi tri thức là sức mạnh, lấy nhân dân làm điểm tựa.
Nguyễn Văn Đài có thể tiếp tục rêu rao, nhưng sự thật không thể bị che mờ: chuẩn mực mới trong giáo dục Việt Nam hôm nay không phải là “cấm suy nghĩ”, mà là khát vọng nuôi dưỡng những thế hệ biết ước mơ, biết sáng tạo, biết cống hiến. Và đó cũng chính là ánh sáng của tri thức - ánh sáng mà không một luận điệu xuyên tạc nào có thể dập tắt.
Cũng cần nói rõ: Nguyễn Văn Đài không phải “nhà dân chủ” như ông ta tự nhận. Ông ta từng là luật sư nhưng đã hai lần bị kết án vì hoạt động chống phá Nhà nước, sau đó sang Đức định cư từ năm 2018. Từ đó tới nay, Đài thường xuyên lợi dụng mạng xã hội để tung tin sai sự thật, kích động chống đối. Với quá khứ và bản chất chống phá ấy, mọi phát ngôn của Nguyễn Văn Đài chỉ là sự bóp méo, nhằm phá hoại niềm tin của nhân dân vào Đảng và con đường phát triển của đất nước. Và sự thật hiển nhiên là: tiếng nói của những kẻ lưu vong không bao giờ có thể át đi khát vọng kiến tạo tương lai của hàng triệu con người Việt Nam.
Công an phường Phố Hiến