Hưởng ứng phát động của Bộ Công an về tổ chức Cuộc thi viết về hình ảnh người chiến sĩ Cảnh sát giao thông lần thứ 2 năm 2020 với chủ đề "Sắc nắng trên những tuyến đường", Phòng Cảnh sát giao thông Công an tỉnh Hưng Yên phối hợp Phòng Công tác Đảng và Công tác quần chúng đã tham mưu Giám đốc Công an tỉnh phát động cuộc thi sâu rộng trong toàn thể cán bộ, chiến sĩ Công an tỉnh.
Tại đơn vị, lãnh đạo Phòng Cảnh sát giao thông đã tổ chức quán triệt, phổ biến và khích lệ 100% cán bộ, chiến sĩ tham gia, tạo sức lan tỏa mạnh mẽ, góp phần tuyên truyền về hình đẹp của lực lượng Cảnh sát giao thông Hưng Yên nói riêng, lực lượng Cảnh sát giao thông Việt Nam nói chung. Hưởng ứng cuộc thi, đã có rất nhiều bài viết có chất lượng. Sau đây là một trong các tác phẩm dự thi của cán bộ, chiến sĩ Phòng Cảnh sát giao thông; xin giới thiệu cùng bạn đọc.
NGƯỜI GIEO MẦM ƯỚC MƠ….
.... Có những ước mơ được nuôi dưỡng từ những điều giản dị. Có những khát vọng được ươm mầm từ những hy sinh...
Hưng Yên những ngày giữa tháng 8 liên tục xuất hiện những cơn mưa. Mưa đã phần nào làm dịu, làm khoả lấp đi cái nắng nóng, cái oi bức của những ngày cuối hạ đầu thu. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, ăn vội hộp cơm đã nguội mà anh bạn cùng trực chốt tranh thủ mua, tôi lướt điện thoại đọc những dòng tin tức mới như một thói quen sau những phút nghỉ giải lao hiếm hoi. Chợt dừng lại ở một dòng tít báo “Cảnh sát giao thông dũng cảm bắt đối tượng cướp giật”, những ký ức cách đây 15 năm lại hiện về như một thước phim quay chậm…
Ngày ấy, tôi còn là một cậu học sinh phổ thông. Xóm nhỏ nơi tôi sinh ra là một vùng quê thuộc ngoại thành Hà Nội. Khi ấy, cuộc sống của những người dân nơi đây còn khó khăn lắm. Cạnh nhà tôi là nhà của Thắng, chúng tôi chơi với nhau rất thân. Bố của cậu ấy là một chiến sĩ Cảnh sát giao thông. Tôi còn nhớ rất rõ, chú Dũng - bố Thắng người dong dỏng cao, thân hình rắn chắc, nước da sạm đen vì phơi nắng, mái tóc rẽ ngôi lệch, đôi mắt đen, sáng, nhanh nhẹn, đầy khát vọng nhưng cũng đầy cương nghị của một người chiến sĩ Công an và nụ cười luôn thường trực trên môi.
Hàng ngày, khi chúng tôi đến trường, đi qua ngã tư đã thấy bố Thắng và đồng đội đã có mặt ở đấy từ rất sớm để điều tiết, phân làn giao thông. Những ngày trời nắng nóng có khi lên đến trên 40°C, bầu trời trong vắt không một gợn mây, mặt đường phả lên bỏng rát, những dòng xe vội vã lưu thông trên đường. Thế nhưng, tại các tư đường ấy, không ngày nào thiếu đi bóng dáng quen thuộc của các chú Cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ, mặc cho nắng nóng bỏng rát, mặc cho mặt đường giống như một chảo lửa. Bộ quân phục và quân hàm các chú đeo theo thời gian cũng bạc sờn theo nắng, mồ hôi túa ra trên những khuôn mặt sạm đen, nhưng những ánh mắt, nụ cười của những chiến sĩ Cảnh sát giao thông khi ấy vẫn kiên định, vẫn tràn đầy nhiệt huyết, niềm tin và trách nhiệm với công việc được giao.
Ảnh minh hoạ
Hình ảnh đẹp của chiến sỹ CSGT. (Ảnh minh họa: cand.com.vn)
Công việc của bố Thắng thường ngày vốn vẫn bận rộn, đến những dịp lễ lớn, như Tết Nguyên đán thì lại càng tất bật hơn, nặng nề hơn, phải dốc toàn bộ quân số, làm việc 24/24 giờ, không được nghỉ lễ, nghỉ phép. Có lần, Thắng nói với tôi: “Nếu cho tớ một điều ước, cậu biết tớ ước điều gì không? Tôi lắc đầu. Cậu ấy nói tiếp: “ Nếu cho tớ một điều ước, tớ chỉ ước rằng bố tớ không thất hứa với hai mẹ con tớ, để có thể ở nhà trong đêm giao thừa, có thể dự sinh nhật cùng tớ, có thể đưa hai mẹ con tớ đi chơi, đi nhà sách như cậu, như các bạn cùng lớp…”. Tôi lén nhìn sang, thấy mắt cậu ấy đỏ hoe, giọng cậu ấy như nghẹn lại. Cậu ấy nói tiếp: “Nhưng có lẽ điều ước ấy không bao giờ có thể thành hiện thực, vì hơn ai hết mẹ con tớ chính là người thấu hiểu và thấm thía về những vất vả, những hy sinh mà bố tớ và những đồng đội của bố đang ngày ngày phải đối mặt, phải trải qua. Thế mà, vẫn có người nói những điều tiếng không hay về công việc của bố tớ”. Lúc đó tôi đã im lặng, vì những người dân trong cái xóm nhỏ này trong đó có tôi vẫn luôn có định kiến về nghề nghiệp của bố Thắng, về nghề Cảnh sát giao thông.
Tuần tra đêm…
Rồi một ngày, có một câu chuyện xảy ra và chính câu chuyện ấy đã khiến cho tôi và những người dân trong xóm có cái nhìn khác về bố Thắng và những người chiến sĩ Cảnh sát giao thông. Tôi vẫn còn nhớ như in đó là một ngày hè oi ả, mẹ đón tôi ở lớp học thêm về nhà. Vì phải đi chợ chuẩn bị cơm chiều nên mẹ móc chiếc túi nhỏ đựng tiền bên cạnh tay lái để tiện mua bán. Khi hai mẹ con chuẩn bị rẽ vào con ngõ nhỏ, thì bất chợt có một thanh niên đi xe máy áp sát xe hai mẹ con và giật lấy chiếc túi của mẹ tôi. Tay lái mẹ tôi loạng choạng, cả hai mẹ con ngã xuống đường. Trong cơn hoảng loạn, chúng tôi chỉ biết hô: Cướp, cướp!...Vừa hay lúc đó, một chú Cảnh sát giao thông lái xe đặc chủng đi chiều ngược lại đã phóng xe lao thẳng vào tên cướp khiến hắn ngã ra đường. Trong một thoáng, tôi chợt nhận ra người chiến sĩ Cảnh sát giao thông đó là chú Dũng. Trong lúc bị đâm ngã xe, tên cướp đã vùng dậy, rút dao trong người ra, chĩa về phía chú Dũng. Giữa lằn ranh giới hiểm nguy khi tên cướp rất manh động, chú Dũng vẫn không hề do dự lao vào khống chế tên cướp. Trong lúc giằng co, chú đã bị tên cướp đâm một nhát dao vào bụng, vết thương chảy máu rất nhiều, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo quân phục mà chú đang mang. Khi đó, những đồng đội của chú đã vừa kịp tới hiện trường cùng người dân khống chế tên cướp. Chú được đồng đội nhanh chóng đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Bác sĩ thông báo chú Dũng trong tình trạng mất máu nhiều nguy hiểm đến tính mạng, cần truyền gấp 4 đơn vị máu thuộc nhóm máu hiếm, trong khi đó dự trữ máu tại Bệnh viện đang thiếu, Thắng là người duy nhất trong gia đình cùng nhóm máu với chú Dũng nhưng cậu ấy đang ở quê với ông bà ngoại. Trong lúc cả gia đình đang tuyệt vọng, thì các đồng chí, đồng đội của chú đã có mặt. Những người chiến sĩ Cảnh sát giao thông vẫn mặc nguyên bộ quân phục, cái nắng nóng của mùa hè làm áo ai cũng ướt sũng lưng, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng dường như tất cả đều không quan tâm đến điều đó. Có người đang ở bốt gác, có người trên đường đi tuần tra, xử lý vi phạm nhưng khi nhận được thông báo chú Dũng bị thương, cần truyền máu gấp, họ đã vội vã đến đây, sẵn sàng hiến máu cứu đồng đội. Họ sốt sắng, lo lắng cho đồng đội như đang lo lắng cho chính người thân của mình. Chỉ khi bác sĩ thông báo ca mổ thành công, chú Dũng không còn nguy hiểm đến tính mạng thì ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm và lại quay trở về tiếp tục công việc.
Mãi cho đến sau này, hình ảnh chú Dũng một mình lao vào tên cướp và hình ảnh những người đồng chí quan tâm, lo lắng cho chú như anh em ruột thịt, sẵn sàng hiến máu khi chú gặp nguy hiểm vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Đó là hình ảnh của những con người quả cảm, gan dạ, kiên trung và tràn đầy nhiệt huyết. Đó là hình ảnh của tình người, tình đồng chí trong cơn hoạn nạn, khó khăn. Để tôi hiểu được rằng tình đồng chí không phải là cái gì đó khó định nghĩa, gọi tên mà đó là thứ tình cảm gắn kết giữa những con người cùng chung lý tưởng, cùng gắn bó, đùm bọc lẫn nhau kể cả trong cuộc sống hay chiến đấu hiểm nguy. Chính hình ảnh của những người chiến sĩ Cảnh sát giao thông năm ấy và tình cảm của họ là động lực mạnh mẽ để tôi quyết tâm điền vào phần nguyện vọng còn để trống trong hồ sơ thi đại học của mình: Học viện Cảnh sát nhân dân. Tôi muốn trở thành một chiến sĩ Cảnh sát giao thông. Tôi mong có một ngày tôi được làm việc, được cống hiến vì lý tưởng, vì sự bình yên của nhân dân như chú và những người đồng đội của chú đã làm.
…Miên man trong dòng suy nghĩ, giật mình bởi cái vỗ vai của anh bạn cùng chốt trực: “đến giờ rồi, ra làm tiếp thôi cậu!”. Chúng tôi lại tiếp tục công việc điều khiển, phân làn giao thông, đảm bảo giao thông thông suốt trên những tuyến đường. Lòng chợt nghĩ tới câu thơ chú Dũng vẫn thường đọc cho chúng tôi nghe: “Nếu là con chim, là chiếc lá/ Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh/ Lẽ nào vay mà không trả/ Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”. Cuộc đời quá ngắn để chúng ta có thể làm điều gì đó lớn lao nhưng cũng đủ để ta đóng góp những việc làm có ích cho xã hội, cho Tổ quốc, cho nhân dân. Mỗi cán bộ, chiến sĩ Cảnh sát giao thông chúng tôi xin hứa sẽ kế thừa trung thành và xứng đáng với truyền thống anh hùng cách mạng vẻ vang của lực lượng Công an nhân dân, luôn nỗ lực hết mình, nguyện đem tất cả trí tuệ, sức trẻ, lòng nhiệt huyết để phụng sự Tổ quốc, phục vụ Nhân dân.
* * *